Dưới đây là câu chuyện mua nhà của anh Lê Thanh Định (33 tuổi, Hà Nội) – ông bố đơn thân mới tậu được căn hộ để sống cùng cậu con trai nhỏ, thoát “kiếp” ở trọ suốt nhiều năm.
Tôi quê ở Lai Châu, xuống Hà Nội học đại học rồi ở lại tìm việc, bám trụ đất thủ đô đã hơn chục năm. Ra trường được vài năm, tôi kết hôn với bạn gái cùng quê, vợ chồng có bé trai năm 2014. Gia cảnh hai bên đều bình thường, không dư dả. Tôi là dân IT, thu nhập từ công việc chính không quá cao, chỉ hơn chục triệu, phải nhận việc làm kiếm thêm ngoài giờ. Vợ kinh doanh tự do, khá năng động, chăm chỉ nên kinh tế gia đình khi đó cũng tạm ổn. Nhưng do kết hôn khi còn khá trẻ, thiếu kinh nghiệm sống, hay bất đồng lại không biết cách giải quyết nên chúng tôi thường xuyên cãi vã.
Khi con được hơn 2 tuổi, chúng tôi ly hôn. Ban đầu, cháu ở với mẹ trong nhà trọ cũ, tôi tìm chỗ khác chuyển đi, hàng tháng gửi tiền nuôi con. Được nửa năm thì gia đình bên vợ gặp biến cố lớn, cô ấy gửi con cho tôi để theo bạn sang Đài Loan làm, kiếm tiền gửi về giúp bố mẹ. Tôi đón con trai về, bắt đầu cuộc sống “gà trống nuôi con” với những lần đổi chỗ trọ liên tiếp mà mãi chẳng ưng ý.
Ban đầu, bố con tôi ở khu trọ sinh viên đông đúc, lúc nào cũng ồn ào. Ảnh minh họa.
Thời gian đầu, tôi phải nhờ mẹ từ quê xuống hỗ trợ tôi trông con trong khi tìm trường mới và ổn định tâm lý cho bé. Ba người chen chúc trong phòng trọ chỉ có 1 giường, tôi phải trải đệm ngủ dưới đất, nhường giường cho 2 bà cháu. Về sau, mẹ tôi về quê, chỉ còn lại 2 bố con với nhau. Khu tôi trọ là khu giá rẻ, đông sinh viên, người lao động tứ xứ nên lúc nào cũng ồn ào, vệ sinh kém, không phải môi trường tốt cho con. Tôi liền tìm thuê ngôi nhà có 4 phòng ngủ, giá 5,5 triệu trong ngõ ở Cầu Giấy. Tôi ở 1 phòng, còn 3 phòng cho thuê lại với giá 1,5-1,8 triệu tùy diện tích. Khoản tiền từ các phòng cho thuê lại đã gần đủ tiền thuê cả nhà nên bố con tôi gần như ở trọ không mất tiền. Tiếc là chỉ ở được hơn 1 năm, chủ muốn bán nhà nên lấy lại, không cho thuê nữa.
Tôi tìm được căn chung cư mini cách chỗ cũ không xa nên chuyển luôn. Tuy nhiên, vì tìm gấp nên đến ở rồi tôi mới phát hiện ra nhiều bất cập. Căn chung cư mini rộng 35m2, giá thuê 3,6 triệu. Giá điện, nước sinh hoạt rất đắt, lại hay trục trặc, mất điện, mất nước. Chủ nhà là một bác gái thường xuyên soi mói người thuê, đề ra nhiều quy định “trời ơi đất hỡi” để tận thu. Quá chán nản với kiếp ở trọ bấp bênh nay đây mai đó, tôi nhen nhóm ý định mua nhà dù toàn bộ tiền tiết kiệm khi đó chỉ có 150 triệu.
Sau vài tháng nghe ngóng, tôi mới thấm tìm mua nhà cũng chẳng dễ dàng, nhất là khi tài chính hạn hẹp. Mãi đến đầu năm 2019, chị họ giới thiệu cho căn hộ 62m2, 2 phòng ngủ, giá 1 tỷ ở Hà Đông, do bạn chị mua định để ở nhưng lại ưng chỗ khác nên muốn bán. Dự án sắp bàn giao, nếu mua ngay thì tôi chỉ cần chờ vài tháng nữa là có nhà ở. Lúc này, tôi mới có gần 200 triệu, bắt đầu chiến dịch xoay tiền mua nhà đầy liều lĩnh.
Ngày nhận bàn giao căn hộ, tôi gần như cháy túi nên chẳng sắm sửa được gì nhiều. Ảnh minh họa.
May mắn cho tôi, gia đình, bạn bè, đồng nghiệp biết chuyện đều nhiệt tình giúp đỡ. Bố mẹ gửi cho tôi 100 triệu, anh trai và em gái mỗi người cho 50 triệu. Nhóm 4 người bạn thân góp lại cho vay 150 triệu. Bất ngờ nhất là anh đồng nghiệp không quá thân thiết ở cơ quan biết tôi cần gấp cũng cho vay 50 triệu không lãi. Thế là tôi đã có 600 triệu đi mua nhà. Còn lại, tôi thế chấp chính căn hộ, vay 400 triệu trong 10 năm. Hàng tháng, tôi phải trả hơn 6 triệu, vừa sức với thu nhập trung bình 24 triệu của tôi. Mua nhà xong, ngoài một khoản đề phòng lúc đau ốm, tôi gần như cháy túi. Ngày chuyển về nhà mới, bố con tôi chỉ mang theo quần áo và một số đồ dùng cũ, giường cũng không có mà trải nệm ngủ dưới sàn. Sau khi tích cóp lương, thưởng để trả bớt nợ người quen, tôi mới dám sắm sửa dần.
Đến nay, bố con tôi đã ở nhà mới được hơn 1 năm. Con trai giờ đã vào lớp 1, đi học ở trường công gần nhà, có nhiều bạn bè trong khu chung cư. Tôi không phải lo lắng chuyển trọ, chuyển trường cho con, chỉ tập trung làm việc, tăng thu nhập để có tiền trả nợ, cải thiện cuộc sống của hai bố con. Nghĩ đến “núi” nợ trên đầu, tôi không còn cách nào khác là phải nỗ lực hơn nữa. Con trai là động lực lớn để tôi vượt qua mọi khó khăn, áp lực cho đến hiện tại. Ngẫm lại câu chuyện mua nhà liều lĩnh của mình, tôi cảm thấy quá may mắn vì xung quanh có nhiều người tốt, sẵn sàng giúp đỡ. Nếu không có họ, chắc chắn tôi sẽ phải đợi lâu hơn, chuẩn bị phương án tài chính tốt hơn mới dám mơ đến chuyện mua nhà.
Lan Chi (ghi)
>> Chỉ có 300 triệu đồng trong tay, tôi vẫn mua được nhà nhờ biết “liệu cơm gắp mắm”
>> Cầm 10 triệu đi xem nhà, tôi chốt mua trong phút mốt
>> Chán nhà đất 4 tầng ẩm mốc, tôi quyết mua căn hộ đổi đời
>> Lãi suất vay mua nhà ngân hàng nào thấp nhất tháng 1/2021?