Bài viết dưới đây là chia sẻ của anh Nguyễn Đức Tấn, 40 tuổi (Thuận Thành, Bắc Ninh) về sai lầm cố xây nhà to trong khi tài chính có hạn:
Cả hai vợ chồng tôi đều sinh ra ở Bắc Ninh. Tôi làm cho một công ty vận tải, thu nhập khoảng 17 triệu đồng/tháng. Vợ tôi làm hành chính văn phòng, thu nhập khoảng 9 triệu/tháng. Sau nhiều năm lập nghiệp tại Thủ đô, vợ chồng tôi cũng tích cóp được 500 triệu đồng. Cộng với 300 triệu bán mảnh đất bố mẹ cho ở quê, hai vợ chồng bàn tính với nhau sẽ tìm mua một mảnh đất ở ngoại thành rồi xây nhà ở vì căn tập thể chúng tôi thuê ở khu Nghĩa Tân giờ trở nên quá chật chội và bí bách cho gia đình 3 người cộng thêm bà nội, ngoại thỉnh thoảng lên giúp chăm cháu. Hơn nữa, bạn bè, đồng nghiệp của vợ chồng tôi hầu như ai cũng đã có nhà. Nhiều khi gặp lại bạn cũ tôi cảm thấy rất xấu hổ khi nói rằng mình vẫn đi thuê nhà ở.
Sau nửa năm lăn lộn khắp các ngõ ngách vẫn không tìm được mảnh đất ưng ý, hai vợ chồng tôi bắt đầu nản chí thì vận may lại đến. Trong một lần tình cờ sang Đông Anh thăm anh bạn đồng nghiệp bị ốm tôi đã tìm được mảnh đất rộng 40m2, nằm trong ngõ nhỏ, giá bán 16 triệu đồng/m2.
Thấy mảnh đất này giá hợp lý, đất có sổ đỏ, lại được gặp trực tiếp chủ đất, không cần qua môi giới nên chúng tôi quyết định mua luôn. Mặc dù từ đây đến nơi làm việc của vợ chồng tôi (khu Trung Hòa Nhân Chính) cũng khá xa nhưng vì ít tiền nên đành chấp nhận.
"Chỉ bởi hai chữ “sĩ diện” muốn xây ngôi nhà hoành tráng mà tôi đã đẩy gia đình lâm vào cảnh nợ nần chồng chất". Ảnh minh họa (Nguồn Internet)
Vậy là tiền mua đất hết 640 triệu đồng, còn lại 160 triệu chúng tôi thế chấp mảnh đất vay ngân hàng thêm 350 triệu đồng để xây nhà. Ban đầu vợ chồng tôi chỉ dự định xây một căn nhà nhỏ 2 tầng với chi phí khoảng 400 triệu đồng, còn hơn 100 triệu dành để sắm nội thất.
Biết vợ chồng tôi đang có ý định xây nhà, bố mẹ tôi ở quê gọi điện ra bảo cả đời mới làm nhà một lần thì phải xây cho tử tế, ít nhất cũng phải làm 3 tầng vì như thế mới đẹp và sau này con cái chúng tôi mới có chỗ ở thoải mái, rộng rãi. Rồi thi thoảng có anh em, bà con hàng xóm ra Hà Nội vào chơi cũng thấy vợ chồng tôi nhà cửa khang trang. Dù gì ở quê tôi cũng có tiếng là ăn học đến nơi đến chốn, rồi có công việc ổn định ở Thủ đô. Nghe bố mẹ tôi phân tích cũng có lý nên tôi bàn với vợ cố gắng chồng thêm 1 tầng nữa. Ban đầu vợ tôi không đồng ý vì nếu muốn xây thì lại phải đi vay thêm tiền nhưng về sau thấy tôi cương quyết nên vợ tôi cũng không cản nữa.
Tôi có cậu bạn kinh doanh vật liệu xây dựng và nội thất nên chúng tôi lấy hoàn toàn vật liệu của cậu ta. Bạn tôi kêu lấy loại tốt đi, cố gắng một chút thôi, sau này còn ở cả đời... thế là hai vợ chồng tôi cứ cố thêm một ít, một ít. Nội thất trong nhà từ bồn cầu, bồn tắm, bồn rửa mặt, bếp… đến bàn ghế, giường tủ đều là loại xịn.
Do cả hai vợ chồng đều làm hành chính, không có thời gian giám sát nên có nhiều chỗ thợ xây không đúng ý, tôi lại yêu cầu họ đập đi xây lại. Những lần như vậy cũng phát sinh thêm chi phí. Cuối cùng chi phí xây nhà tăng gần gấp đôi so với dự toán ban đầu.
Tôi phải vay ngân hàng thêm 400 triệu để thanh toán tiền xây nhà. Vậy là sau khi xây nhà xong, chúng tôi gánh trên lưng khoản nợ 750 triệu đồng, chưa kể số tiền lặt vặt người thân quen cho mượn không lãi suất cũng vào khoảng vài chục triệu nữa.
Sau khi xây nhà xong được vài tháng thì vợ tôi nghỉ sinh bé thứ 2. Trong khoảng thời gian đó thu nhập của gia đình bị giảm đáng kể mà chi phí thì phát sinh rất nhiều vì vừa phải lo cho 2 đứa con, vừa phải lo trả nợ. Vợ tôi không có nhiều sữa, bé phải ăn sữa ngoài hoàn toàn nên sức đề kháng kém, thi thoảng lại ốm phải nằm viện. Nào tiền sữa, bỉm, thuốc thang, viện phí… khiến vợ chồng tôi quay như chong chóng. Trong khi đó, tiền lãi ngân hàng vẫn phải đóng đều như vắt chanh. Hai vợ chồng động viên nhau cố gắng, xoay sở vay chỗ này đập chỗ kia, đã vài lần, chúng tôi phải vay nóng từ 1-2 tháng, với lãi suất 3%/tháng để kịp trả nợ.
Nhiều lúc, áp lực nợ nần khiến tôi thực sự hối hận. Giá như tôi đừng quá sĩ diện, giá như tôi biết tự lượng sức xây ngôi nhà phù hợp với túi tiền thì có lẽ giờ này gia đình tôi đang vui vẻ hạnh phúc rồi. Tôi cảm thấy xấu hổ và có lỗi với vợ con vô cùng vì chính tôi là người đã gián tiếp đẩy họ vào hoàn cảnh bi đát này.
Hà Nhung (ghi)