Dưới đây là chia sẻ của anh Đức Tâm (34 tuổi, TP.HCM) gửi tới TinNhaDatVN.Com:
Quê tôi ở Cần Thơ, còn vợ quê Kiên Giang. Chúng tôi quen nhau từ thời sinh viên, ra trường kết hôn rồi hai vợ chồng cùng lập nghiệp ở Sài Gòn. Hiện chúng tôi có 1 con trai nhỏ 3 tuổi, tổng thu nhập hai vợ chồng khoảng 35 triệu/tháng. Đầu năm 2019, vợ chồng tôi dự tính sinh thêm bé thứ hai nên muốn ổn định chỗ ở thay vì ở nhà thuê như trước đây.
Sau nhiều năm tiết kiệm cộng với việc đầu tư, hai vợ chồng tôi có trong tay 1,2 tỷ đồng. Nhà tôi có 2 anh em trai nên sau khi cưới chúng tôi được bố mẹ chia cho một mảnh đất. Bố mẹ muốn sau này chúng tôi có tiền thì về quê xây nhà để ông bà được sống gần con cháu. Thế nhưng cả hai vợ chồng tôi đều đang có công việc ổn định ở Sài Gòn nên chúng tôi không có ý định xây nhà ở quê. Sau khi bàn bạc với vợ, tôi về quê xin phép bố mẹ cho bán mảnh đất đó để dồn tiền mua nhà ở Sài Gòn. Ban đầu bố mẹ tôi không đồng ý nhưng khi nghe tôi thuyết phục rằng biết bao nhiêu người ở quê muốn lên thành phố lập nghiệp mà không được, đằng này chúng tôi có công việc ổn định, thu nhập tốt lại kéo nhau về quê biết làm gì ra tiền, bố mẹ tôi cũng miễn cưỡng đồng ý để cho tôi bán đất. Mảnh đất đó khá đẹp, diện tích 65m2, gần chợ lại 2 mặt đường nên tôi bán khá dễ dàng với giá 805 triệu đồng.
Sau khi bán đất xong, vợ chồng tôi quyết định tìm mua nhà luôn nhưng đến lúc này lại phát sinh mâu thuẫn. Tôi thì muốn mua nhà đất nhưng vợ tôi lại thích ở chung cư. Cô ấy nói rằng mua chung cư thì có thể trả góp, an ninh đảm bảo lại tiện cho việc sinh hoạt. Gần khu vực chúng tôi ở có dự án chung cư mới xây, giá lại vừa túi tiền nên vợ tôi rất ưng và muốn tôi qua đó xem. Nhưng tôi vẫn khăng khăng giữ quan điểm: “Chung cư là nhà trên trời, không phải của mình, chỉ có nhà đất mới vĩnh viễn là của mình. Hơn nữa ở chung cư vừa chung đụng, bất tiện mà lại phải còng lưng đóng nhiều loại phí, chưa kể sau này nếu muốn bán lại chắc chắn sẽ mất giá…”.
Chỉ sau vài tháng chuyển vào căn nhà mới trong hẻm nhỏ, tôi đã phải hối hận vì quyết định vội vàng của mình. (Ảnh minh họa)
Sau nhiều lần tranh cãi, cuối cùng vợ tôi cũng đồng ý để tôi mua căn nhà 50m2 trong hẻm nhỏ trên đường Huỳnh Tấn Phát (Quận 7, TP.HCM) với giá 2 tỷ đồng. Căn nhà này xây 1 trệt 1 lầu, hẻm trước nhà chỉ rộng gần 2,5m, vừa lọt cái xe 3 gác. Muốn ra đến hẻm xe hơi thì phải đi bộ thêm khoảng 200m nữa. Lúc mua căn nhà này tôi chỉ nghĩ đơn giản là mình có một căn nhà riêng, thoát cảnh ở trọ chứ vợ chồng tôi có xe hơi đâu mà lo chuyện hẻm to hay hẻm nhỏ.
Nhưng vừa chuyển vào ở nhà mới được một thời gian ngắn thì đủ sự bất tiện ập đến. Hẻm nhà tôi bắt đầu xảy ra trộm cắp, đầu tiên là trộm chó sau đến trộm xe và một số tài sản trong nhà. May mắn là nhà tôi không bị trộm nhưng sau những vụ đó, mỗi lúc có khách đến chơi nhà phải dựng xe ngoài cửa là tôi lại lo ngay ngáy. Tiếp đó đến việc mẹ tôi ra thăm nhà nhưng không may bị trượt cầu thang ngã gãy chân. Trong lúc nguy cấp mà không có một chiếc taxi nào vào nhà tôi đón được, tôi phải bế mẹ chạy ra tận ngõ to mới bắt được xe. Vụ việc thứ hai này khiến tôi cảm nhận rõ sự bất tiện của nhà trong hẻm nhỏ và bắt đầu thấy hối hận một chút về lựa chọn của mình.
Tuy nhiên đỉnh điểm của sự hối hận là khi có cậu em họ tới chơi nhà và ngỏ ý muốn xem sổ đỏ căn nhà tôi. Cậu ta là người có kinh nghiệm vì đã từng trải qua nhiều thương vụ mua bán bất động sản. Vừa mở sổ ra, cậu ta đã thốt lên: “Dính lộ giới rồi anh ơi”. Tôi sửng sốt không hiểu gì. Hóa ra nhà tôi bị hai cái ranh lộ giới đi qua (trên bản đồ viết tắt là Ranh LG và biểu thị bằng đường gạch đứt đoạn mà tôi không hiểu là gì khi xem lúc mua nhà). Tuy trên giấy tờ công nhận nhà tôi diện tích 50m2 nhưng nếu sau này mở đường thì chỉ còn lại hơn 25m2. Trong trường hợp được đền bù theo khung giá nhà nước thì cũng quá thấp so với giá tôi mua.
Lo sợ sau này sẽ có nhiều bất trắc nên tôi đã quyết định rao bán nhà sau đúng 3 tháng dọn vào ở. Thế nhưng khách đến xem đa số là dân đầu cơ, nhìn giấy tờ xong, họ thậm chí không thèm trả giá. Cách đây 1 tháng có cặp vợ chồng trẻ muốn mua nhưng họ chỉ trả 1,8 tỷ đồng. Nếu bán thì tôi phải chấp nhận lỗ luôn 200 triệu, nhưng nếu giữ lại thì cứ phải sống trong cảnh nơm nớp lo sợ. Thật sự tôi đang rất rối trí và chưa biết nên tính sao. Đây là một bài học xương máu dành cho tôi khi không lường trước được những bất tiện của nhà hẻm nhỏ, đặc biệt là chủ quan không nghiên cứu kỹ giấy tờ nhà trước khi mua.
Hà Nhung (ghi)